Thuốc lá là nguyên nhân chính gây ra bệnh ung thư phổi: Thuốc lá và những mảnh vỡ cuộc đời
Như các bạn đã biết, thuốc lá là kẻ thù của sự sống, nó gây ra bệnh tật và hủy diệt những con người làm bạn với nó. Câu chuyện mà tôi sắp chia sẻ cùng các bạn là một câu chuyện buồn do thuốc lá gây ra, xảy ra ngay trên mảnh đất quê tôi.
Các bạn biết không? Cũng như bao miền quê khác trên đất nước Việt Nam, cảnh vật, con người quê tôi rất đỗi bình dị, thân thiện với cánh đồng lúa, đàn trâu và cả những cánh cò mỗi buổi chiều về. Và một điều đặc biệt mà có lẽ chỉ có quê tôi mới có, đó là dòng sông trải dài mang tên một thành phố của một đất nước xa xôi. Quanh năm nước chảy hiền hòa mang đến cho người dân sự thanh bình, tĩnh lặng, mát về mùa Hè, ấm áp về mùa Đông. Nhà tôi cách con sông đó không xa, chỉ vài chục bước chân. Vào mùa Đông thường bên bờ sông vắng người, nhưng vài tháng gần đây, mỗi khi hoàng hôn buông xuống tôi lại thấy bóng một người phụ nữ luống tuổi ngồi một mình bên bờ sông nhìn xa xăm...Thậm chí nhiều hôm, trời rét căm căm, mưa phùn nhưng người phụ nữ vẫn ngồi đó mặc cho bao con mắt đang tò mò dõi theo mình..... “ Người phụ nữ đó là ai? Vì sao lại ngồi ở đây trong thời tiết khắc nghiệt như thế này?”. Đây là câu hỏi được đặt ra trong đầu của tất cả những ai đi ngang qua dòng sông này....
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua cho đến một ngày, thật vô tình tôi ra bờ sông để tìm một loại cây mà tôi được người ta mách rằng chỉ mọc ở bờ sông. Cũng không có gì ngạc nhiên khi tôi bắt gặp người phụ nữ với đôi mắt đượm buồn cũng đang ngồi trầm tư, tĩnh lặng bên bờ sông. Thú thật, tôi đánh liều lại gần và hỏi chuyện, không ngờ người phụ nữ này biết tôi và thật may là chị cũng đang muốn tâm sự với tôi. Vậy là tôi cũng quên luôn cả công việc của mình và ngồi tiếp chuyện chị. Qua câu chuyện chị kể tôi được biết, chị tên H, nhà cũng ở gần đó và với chị dòng sông là nơi chị gửi gắm nhiều kỷ niệm về cuộc đời mình. Tôi xin phép được không nhắc tới tên cũng như địa chỉ của người phụ nữ này vì chị không muốn ai biết về thân phận thật của mình, nhưng chị muốn nhờ tôi chia sẻ câu chuyện của mình đến với tất cả mọi người như một lời nhắn nhủ rằng hãy tránh xa thuốc lá khi chưa quá muộn.
Chị bắt đầu câu chuyện của mình bằng đôi mắt đẫm lệ. Cô có nhìn thấy ngôi nhà phía trước kia không? Chị giơ tay lên và chỉ về phía xa xa, ngày nào tôi cũng ngồi đây và ngắm nhìn cảnh sum vầy hạnh phúc có bố, mẹ, con của gia đình họ. Chị biết không? Gia đình tôi trước kia cũng luôn vui vẻ, đầm ấm như thế, cho đến một ngày bất hạnh đổ ập xuống mái ấm của chúng tôi. Chồng tôi bị ung thư phổi và ra đi vào cái tuổi ngoài 50. Thật đau xót. Hôm ấy đi làm về tôi thấy chồng tôi có biểu hiện không tốt về sức khỏe. Anh nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, cơn khó thở kéo đến dồn dập khiến mẹ con tôi hoảng loạn. Tôi gọi cấp cứu 115 để đưa anh đi bệnh viện. Trải qua một quy trình khám bệnh, các bác sỹ quyết định cho anh chuyển lên bệnh viện K. Tại đây chồng tôi một lần nữa lại phải chịu đựng đau đớn để các bác sỹ khám, lấy mẫu xét nghiệm,... và cuối cùng kết luận của bệnh viện K đã khẳng định chồng tôi bị ung thư phổi giai đoạn cuối, nguyên nhân do sử dụng thuốc lá quá nhiều. Thời gian còn lại của anh với mẹ con tôi chỉ còn vẻn vẹn có 02 tháng... Nghe kết luận của các bác sỹ ba mẹ con tôi không thể đứng vững nổi, tất cả như đổ sụp dưới chân, cảnh vật xung quanh mờ dần đi và tối đen lại.....bàng hoàng, không còn thiết sống nữa, tôi ước gì giá như tôi có thể đổi được mạng sống của mình cho chồng tôi để con tôi không bị mất cha, gia đình tôi không bị lạc mất một bến bờ hạnh phúc.... Riêng anh, giường như nước mắt không thể chảy ra được nữa, anh như người mất hồn, không nói, không cười, ánh mắt vô cảm. ...tuy anh không nói ra nhưng là vợ anh tôi biết, từng giây, từng phút anh đang phải gồng mình lên chịu đựng nỗi đau đớn giằng xé tâm can. Đêm đêm, cơn đau kéo đến hành hạ không cho anh chợp mắt nhưng vì thương vợ con anh cố gắng tỏ ra bình thường để vợ con không lo lắng... Nhìn anh, tôi phải cầm lòng để nước mắt chảy ngược vào trong... Rồi cái gì đến cũng phải đến, vào một đêm cuối Thu, tiết trời se lạnh, dưới ánh trăng vằng vặc xuyên qua khe cửa sổ, các con tôi đang ngủ, anh gọi tôi đến và nói: “ Mình à,..”. Anh nói trong nghẹn ngào nước mắt và ánh mắt anh vẫn không thôi dõi theo giấc ngủ của các con. Kể từ khi chúng tôi lấy nhau đây là lần đầu tiên chồng tôi rơi lệ và tôi cảm nhận được đây chính là những giọt nước mắt của sự đau xót, hối hận muộn màng, nước mắt của một người đàn ông phải rơi khi không thể kìn nén nỗi đau thêm được nữa. Anh ôm thật chặt tôi vào lòng khóc nức nở: “ Tôi có lỗi với mấy mẹ con nhiều lắm, giờ không còn thời gian để cho tôi sửa chữa lỗi lầm của mình nữa rồi. Tôi ân hận vô cùng. Tôi xin lỗi mình và các con. Mình và các con tha lỗi cho tôi. Nếu được sinh ra một lần nữa tôi xin được ở với mình và các con và tôi sẽ nghe lời mình, nghe lời các con không bao giờ sử dụng thuốc lá để phải ân hận như thế này..., mình hãy hứa với tôi không bao giờ mình để cho hai con trai của mình sử dụng thuốc lá như tôi. Mình hãy cương quyết, đấu tranh loại trừ thuốc lá ra khỏi mái nhà thân yêu của mình để bảo vệ hai đứa con yêu quý của vợ chồng mình, mình nhé. Mình hãy hứa với tôi đi ....nhanh lên...”. Và như chỉ đợi được nghe lời hứa từ tôi, mắt anh từ từ nhắm lại và nói trong hơi thở đuối dần“ tôi xin lỗi, ngàn lần xin lỗi.....” .Anh cứ thế ra đi vĩnh viễn bỏ lại mẹ con tôi trên cõi đời này.....
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua cho đến một ngày, thật vô tình tôi ra bờ sông để tìm một loại cây mà tôi được người ta mách rằng chỉ mọc ở bờ sông. Cũng không có gì ngạc nhiên khi tôi bắt gặp người phụ nữ với đôi mắt đượm buồn cũng đang ngồi trầm tư, tĩnh lặng bên bờ sông. Thú thật, tôi đánh liều lại gần và hỏi chuyện, không ngờ người phụ nữ này biết tôi và thật may là chị cũng đang muốn tâm sự với tôi. Vậy là tôi cũng quên luôn cả công việc của mình và ngồi tiếp chuyện chị. Qua câu chuyện chị kể tôi được biết, chị tên H, nhà cũng ở gần đó và với chị dòng sông là nơi chị gửi gắm nhiều kỷ niệm về cuộc đời mình. Tôi xin phép được không nhắc tới tên cũng như địa chỉ của người phụ nữ này vì chị không muốn ai biết về thân phận thật của mình, nhưng chị muốn nhờ tôi chia sẻ câu chuyện của mình đến với tất cả mọi người như một lời nhắn nhủ rằng hãy tránh xa thuốc lá khi chưa quá muộn.
Chị bắt đầu câu chuyện của mình bằng đôi mắt đẫm lệ. Cô có nhìn thấy ngôi nhà phía trước kia không? Chị giơ tay lên và chỉ về phía xa xa, ngày nào tôi cũng ngồi đây và ngắm nhìn cảnh sum vầy hạnh phúc có bố, mẹ, con của gia đình họ. Chị biết không? Gia đình tôi trước kia cũng luôn vui vẻ, đầm ấm như thế, cho đến một ngày bất hạnh đổ ập xuống mái ấm của chúng tôi. Chồng tôi bị ung thư phổi và ra đi vào cái tuổi ngoài 50. Thật đau xót. Hôm ấy đi làm về tôi thấy chồng tôi có biểu hiện không tốt về sức khỏe. Anh nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, cơn khó thở kéo đến dồn dập khiến mẹ con tôi hoảng loạn. Tôi gọi cấp cứu 115 để đưa anh đi bệnh viện. Trải qua một quy trình khám bệnh, các bác sỹ quyết định cho anh chuyển lên bệnh viện K. Tại đây chồng tôi một lần nữa lại phải chịu đựng đau đớn để các bác sỹ khám, lấy mẫu xét nghiệm,... và cuối cùng kết luận của bệnh viện K đã khẳng định chồng tôi bị ung thư phổi giai đoạn cuối, nguyên nhân do sử dụng thuốc lá quá nhiều. Thời gian còn lại của anh với mẹ con tôi chỉ còn vẻn vẹn có 02 tháng... Nghe kết luận của các bác sỹ ba mẹ con tôi không thể đứng vững nổi, tất cả như đổ sụp dưới chân, cảnh vật xung quanh mờ dần đi và tối đen lại.....bàng hoàng, không còn thiết sống nữa, tôi ước gì giá như tôi có thể đổi được mạng sống của mình cho chồng tôi để con tôi không bị mất cha, gia đình tôi không bị lạc mất một bến bờ hạnh phúc.... Riêng anh, giường như nước mắt không thể chảy ra được nữa, anh như người mất hồn, không nói, không cười, ánh mắt vô cảm. ...tuy anh không nói ra nhưng là vợ anh tôi biết, từng giây, từng phút anh đang phải gồng mình lên chịu đựng nỗi đau đớn giằng xé tâm can. Đêm đêm, cơn đau kéo đến hành hạ không cho anh chợp mắt nhưng vì thương vợ con anh cố gắng tỏ ra bình thường để vợ con không lo lắng... Nhìn anh, tôi phải cầm lòng để nước mắt chảy ngược vào trong... Rồi cái gì đến cũng phải đến, vào một đêm cuối Thu, tiết trời se lạnh, dưới ánh trăng vằng vặc xuyên qua khe cửa sổ, các con tôi đang ngủ, anh gọi tôi đến và nói: “ Mình à,..”. Anh nói trong nghẹn ngào nước mắt và ánh mắt anh vẫn không thôi dõi theo giấc ngủ của các con. Kể từ khi chúng tôi lấy nhau đây là lần đầu tiên chồng tôi rơi lệ và tôi cảm nhận được đây chính là những giọt nước mắt của sự đau xót, hối hận muộn màng, nước mắt của một người đàn ông phải rơi khi không thể kìn nén nỗi đau thêm được nữa. Anh ôm thật chặt tôi vào lòng khóc nức nở: “ Tôi có lỗi với mấy mẹ con nhiều lắm, giờ không còn thời gian để cho tôi sửa chữa lỗi lầm của mình nữa rồi. Tôi ân hận vô cùng. Tôi xin lỗi mình và các con. Mình và các con tha lỗi cho tôi. Nếu được sinh ra một lần nữa tôi xin được ở với mình và các con và tôi sẽ nghe lời mình, nghe lời các con không bao giờ sử dụng thuốc lá để phải ân hận như thế này..., mình hãy hứa với tôi không bao giờ mình để cho hai con trai của mình sử dụng thuốc lá như tôi. Mình hãy cương quyết, đấu tranh loại trừ thuốc lá ra khỏi mái nhà thân yêu của mình để bảo vệ hai đứa con yêu quý của vợ chồng mình, mình nhé. Mình hãy hứa với tôi đi ....nhanh lên...”. Và như chỉ đợi được nghe lời hứa từ tôi, mắt anh từ từ nhắm lại và nói trong hơi thở đuối dần“ tôi xin lỗi, ngàn lần xin lỗi.....” .Anh cứ thế ra đi vĩnh viễn bỏ lại mẹ con tôi trên cõi đời này.....
Nói đến đây chị gục đầu vào vai tôi khóc như chưa bao giờ được khóc. Hôm nay trước tôi chị đã được cởi bỏ lòng mình, chị cảm thấy rất vui vì đã giữ được lời hứa với anh, hai con trai chị giờ đây đã trưởng thành, đều là công chức nhà nước có vợ và các con khỏe mạnh, đẹp đẽ và không một ai hút thuốc lá. Có một điều đặc biệt hơn nữa đó là chị và các con của chị đều tham gia vào công tác tuyên truyền phòng, chống tác hại của thuốc lá, nhiều năm nay ba mẹ con chị đã giúp được nhiều người từ bỏ thuốc lá, đem lại hạnh phúc cho bao mái nhà.
Câu chuyện của chị H quê tôi đã khép lại, chị đã gửi trọn những nỗi niềm riêng vào dòng sông vốn thanh bình, tĩnh lặng nhưng chứa đựng bao nghĩa tình. Và điều quan trọng hơn cả là chị muốn nhờ dòng sông chuyển tới anh ở một nơi xa xôi nào đó một lời hứa đã hoàn thành của chị.....Chị từ biệt tôi ra về với nụ cười rạng rỡ trên môi... và đâu đó phía xa xa, bài hát: “ Tết, tết, tết... đến rồi...” đang được vang lên cùng với tiếng vui cười của trẻ thơ.....
Các bạn có biết không? Câu chuyện của chị H quê tôi đã sang một trang mới và mở ra cho chúng ta một bài học kinh nghiệm vô cùng quý báu về sự tàn ác của thuốc lá gây ra cho sự sống của con người. Tôi tin rằng với câu chuyện của chị sẽ là liều thuốc cai nghiện thuốc lá hữu ích nhất cho những ai đã, đang và sẽ sử dụng thuốc lá. Trên con đường tương lai rộng mở chúng ta hãy cùng chúc cho chị H và các con cháu của chị luôn vui vẻ, hạnh phúc và tiếp tục góp sức mình vào sự thành công của công tác phòng, chống tác hại thuốc lá, đem lại sự đầm ấm cho mọi gia đình và sự phát triển bền vững của toàn xã hội. Tôi trân trọng cám ơn chị H đã mở lòng chia sẻ với tôi cùng bạn đọc câu chuyện đau xót của cuộc đời mình để mỗi chúng ta hãy tránh xa thuốc lá, giữ gìn, nâng niu hạnh phúc mà mình đang có./.
Câu chuyện của chị H quê tôi đã khép lại, chị đã gửi trọn những nỗi niềm riêng vào dòng sông vốn thanh bình, tĩnh lặng nhưng chứa đựng bao nghĩa tình. Và điều quan trọng hơn cả là chị muốn nhờ dòng sông chuyển tới anh ở một nơi xa xôi nào đó một lời hứa đã hoàn thành của chị.....Chị từ biệt tôi ra về với nụ cười rạng rỡ trên môi... và đâu đó phía xa xa, bài hát: “ Tết, tết, tết... đến rồi...” đang được vang lên cùng với tiếng vui cười của trẻ thơ.....
Các bạn có biết không? Câu chuyện của chị H quê tôi đã sang một trang mới và mở ra cho chúng ta một bài học kinh nghiệm vô cùng quý báu về sự tàn ác của thuốc lá gây ra cho sự sống của con người. Tôi tin rằng với câu chuyện của chị sẽ là liều thuốc cai nghiện thuốc lá hữu ích nhất cho những ai đã, đang và sẽ sử dụng thuốc lá. Trên con đường tương lai rộng mở chúng ta hãy cùng chúc cho chị H và các con cháu của chị luôn vui vẻ, hạnh phúc và tiếp tục góp sức mình vào sự thành công của công tác phòng, chống tác hại thuốc lá, đem lại sự đầm ấm cho mọi gia đình và sự phát triển bền vững của toàn xã hội. Tôi trân trọng cám ơn chị H đã mở lòng chia sẻ với tôi cùng bạn đọc câu chuyện đau xót của cuộc đời mình để mỗi chúng ta hãy tránh xa thuốc lá, giữ gìn, nâng niu hạnh phúc mà mình đang có./.
Nguồn:t4gthaibinh.org.vn Copy link